4,2K
Tháng 6 nối dài theo mưa nắng của tháng 5, ngồi nghe những bản tình ca buồn, tôi lại viết về em, có lẽ là viết một kết thúc cho một nỗi nhớ dài.
Lần đầu tiên sau 6 tháng chia tay, tôi được gặp lại em vào một buổi tối đầu tháng 6, em sắp tốt nghiệp một trường dược, em muốn xin dấu thực tập ở công ty tôi, bởi công ty tôi là một công ty về dược, nên em hẹn gặp tôi để đưa cho tôi tập tài liệu báo cáo cho tôi. Trong cái khoảnh khắc chưa đầy 2 phút gặp nhau, dù cho trời đêm tối nhá nhem pha chút ánh sáng vàng mờ nhạt của đèn đường, tôi vẫn nhìn rõ em, em vẫn thế, không có gì thay đổi cả, vẫn là một cô gái xinh đẹp, dễ thương, vẫn là giọng nói thanh thót nhẹ nhàng.
Có duy nhất 1 sự thay đổi đó là khoảng cách, tôi nghĩ khoảng cách về thời gian làm thay đổi khoảng cách giữa tôi và em, em nói với tôi: “Em không biết nhờ đâu cả, chỉ biết nhờ anh thôi, anh cố gắng giúp em nhé, em cảm ơn anh nhiều”, đó chính cái chữ “cảm ơn” đã làm nên khoảng cách lớn, tôi không cần một lời cảm ơn xã giao, nhất là từ em nói, từ trước đến giờ tôi đã luôn làm mọi thứ về em, làm những thứ em muốn, em cần. Tôi lặng người đưa tay cầm tập tài liệu của em và nói duy nhất 1 câu với em: “Anh sẽ giúp, nhưng đừng bao giờ cảm ơn anh là được, anh không thích điều đó”, rồi tôi bước lên xe đi về nhà, mặc dù trong lòng tôi rất muốn gặp em và nói chuyện thật lâu với em, bởi em thời gian qua lúc nào cũng ở trong tâm trí tôi.
Trước đây khi em còn bên tôi, tôi đã từng tự hứa, sau này tôi sẽ tìm nơi thực tập cho em, rồi tìm cả chỗ làm cho em sau này nữa. Có lẽ là tôi đã hoàn thành được một nửa cho em rồi, còn một nửa nữa, nếu em cần, tôi sẵn sàng giúp đỡ, bởi với tôi, làm được gì đó cho người đã từng yêu là những điều tuyệt vời nhất.
Em cũng thừa nhận với tôi rằng, thời gian qua, tôi chẳng là gì trong em cả, em không cần biết tôi như nào, tôi sống ra sao, trong khi đó, 6 tháng vừa qua, tôi lại đi tìm về em rất nhiều.
Thay đổi là điều tôi nhận rõ nét thấy ở em, em không còn tôi bằng “anh” như trước nữa, mà thêm vào đó là tên của tôi: “anh Bắc”. Với tôi, thì chỉ có những người bạn bè hoặc những người xa lạ nếu biết tên tôi mới gọi tôi là như thế, có lẽ nào em đang dần xa lạ với tôi.
“Em này, 6 tháng rồi đấy, yêu nhau chỉ vỏn vẹn vài tháng, mà xa nhau trôi đi thật nhanh, nó đủ dài cho một nỗi nhớ trong anh. Hãy để anh kết thúc một nỗi nhớ dài nhé! Ngày nào đó, anh vẫn muốn được gặp em!”
Một chút cảm xúc tháng 6 tôi dành cho em, tròn 6 tháng nhớ!
Kẻ lữ hành đi ngược dòng sông 20/06/2014