4,2K
Có lẽ những cái nắng chói chang hay những cơn mưa rào bất chợt của đầu hè tháng 5, đã làm anh tìm đến những nơi bình yên riêng anh. Chính những khoảng lặng đã mang theo nhiều cảm xúc suy tư, nhưng ký ức về em lại hiện hữu trong anh.
Viết về em hàng tháng đã trở thành thói quen trong anh, anh không biết tại sao nữa, bởi mỗi tháng lại là mỗi cảm nhận riêng về em và trên hết, mọi thứ về em luôn ở trong trái tim anh. Nhiều người bạn của anh hỏi anh tại sao lại cứ viết về em, rồi viết liệu em có đọc được những gì anh viết không,… Anh viết và viết thôi, cứ gửi những cảm xúc vào từng dòng viết, và rồi hi vọng ngày nào đó em sẽ đọc được và sẽ hiểu mọi thứ.
Tháng 5, cũng là 5 tháng anh và em chia tay nhau rồi đấy, nhanh đấy chứ, thời gian cứ vụt trôi rồi để lại một quá khứ dài sau đó. Mọi thứ về em trong anh mãi không phai nhạt, anh vẫn luôn cảm nhận thấy em – một cô gái xinh đẹp, có nét cười duyên, thích bẻo anh và cả hay tát anh nữa. “Quỳnh Chi” – đó là hai chữ mà hằng ngày xuất hiện len lỏi trong anh, người ta thường nói “tình đầu khó quên”, em cũng biết rồi đấy, em không phải là người yêu đầu tiên của anh, nhưng tại sao em lại chiếm trọn trong mỗi suy nghĩ của anh, em làm anh ngỡ như em là mới là mối tình đầu tiên của anh vậy.
Tháng 5, cũng là 5 tháng anh chuyển đến ở gần một ngôi nhà thờ nhỏ trong trong một khu có nhiều giáo dân sinh sống, hằng ngày có những tiếng chuông nhà thờ ngân vang vào mỗi sáng và chiều muộn và những tiếng người ta đọc kinh cầu nguyện, chính những lúc đó lại làm trong lòng anh lại cảm thấy rạo rực, có lẽ không đơn giản chỉ là tiếng chuông, tiếng kinh cầu nguyện mà là những suy nghĩ của anh. Mỗi lần đi đâu đó, anh đều ngẩng đầu lên nhìn Chúa, anh thấy Ngài luôn mở rộng hai bàn tay, nhưng sao vẫn chưa đón nhận anh, anh chuyển những tâm tư của anh vào suy nghĩ đến với Ngài, nhiều lúc trách Ngài, tại sao Ngài đã mang em đến những Ngài lại không nói cho em hiểu những gì anh muốn và sẽ làm vì em.
Có một bật mí nhỏ cho em, đầu tháng 5 vừa rồi, anh đã về Sa Châu trong sự kiện “Sa Châu 100 năm Hồng Ân”. Trên hành trình trở về quê dịp nghỉ 5 ngày lễ, anh đã đặt chân đến Sa Châu trước rồi sau đó mới về nhà là bởi Chúa và em là động lực để anh đến đấy, anh muốn hiểu nhiều hơn về Ngài và anh cũng muốn cảm nhận đâu đó sẽ có hình ảnh của em ở đây. Điều tuyệt vời nhất là anh được hòa chung với những người dân xứ Đạo nơi đây trong không khí lễ hội, rồi đứng trong hàng trăm người cầu nguyện nữa. Anh thấy anh như là một phần nhỏ cần phải có ở nơi đây. Anh thấy anh đang dần hiểu Chúa.
Tháng 5, lần đầu tiên sau 5 tháng chia tay em mới chủ động nhắn tin lại cho anh. Một buổi sáng sớm anh vừa đến công ty, vừa ngồi vào bàn làm việc thì bất chợt nhận được tin nhắn từ số +84………108: “Anh đi làm chưa ạ”. Đó là số điện thoại của em, dĩ nhiên là anh chẳng lưu tên vì anh đã nhớ rồi mà, đây là điều anh thấy hạnh phúc nhất từ lúc chia tay đến giờ đấy em ạ! Đơn giản cứ hỏi thăm, nói chuyện với nhau thì có sao đâu, em đừng có ngại hay suy nghĩ gì nhé, nếu cứ như thế thì khoảng cách anh và em mãi cách xa nhau thôi. Anh hiểu mọi thứ trong thời gian qua của em, anh cũng không muốn em nhớ lại quá khứ, cái anh cần đơn giản chỉ là em của hiện tại.
Tháng 5 nhuộm tím màu bằng lăng hòa quyện màu đỏ rực của phượng, rạo rỡ tiếng ve kêu, cũng là lúc em sắp tốt nghiệp rồi đấy cô gái trường dược nhỉ, sẽ lại nhiều cơ hội cho học tập và công việc sắp tới.
Có một sự thật đó là anh không thể quên, anh vẫn đang rất cần đôi vòng tay, hơi thở ấm áp với những phút đong đầy bên em, anh đang yêu, yêu đơn phương một người anh từng yêu. Đến tận bây giờ anh vẫn luôn muốn thay đổi chính anh, thay đổi em và thay đổi mọi người. Có lẽ, đây chính là điều mà trong anh vẫn luôn cần em. “Let’s hold my hand, I will take you!”
Tháng 5: Em và những suy nghĩ của anh!
Kẻ lữ hành đi ngược dòng sông