Thời điểm khi mà dường như cả thế giới đã quay lưng lại với bạn, mọi dự tính đều tan vỡ, mọi hy vọng sắp lụi tàn, bạn chán nản, suy sụp, hụt hẫng giữa không trung… bạn khao khát một ai đó sẵn sàng chia sẻ, hoặc giả chỉ cần đủ kiên nhẫn và bao dung để nghe những ấm ức, những tâm sự đang gặm nhấm linh hồn bạn… và điều bạn nhận được là……. sự cô đơn.
 
Ta không hoàn toàn là kẻ lữ hành đơn độc
 
Cuộc đời cũng lạ. Đôi khi nó lại tạo ra những nỗi buồn bạn chỉ có thể gậm nhấm một mình, không đủ can đảm để bộc bạch, không đủ mạnh mẽ để đương đầu, và không đối diện được với những lời phê phán cũng như những ánh nhìn thương hại… nhưng đó cũng là những nỗi buồn bạn không thể đương đầu nỗi, không muốn chỉ lắng nghe, chỉ nhìn bạn rơi nước mắt nhưng… không ai cả, căn phòng vẫn tối và chỉ mình bạn đối diện với chính mình trong gương… không còn ai, bạn chỉ có một mình, bạn sợ, bạn co rúm người trong vòng tay của chính mình, một mình cảm nhận cái khoảnh khắc trống vắng, im lặng, nhưng càng khép chặt bạn lại càng cảm thấy mình nhỏ bé trước thế giới. Bạn muốn khóc nhưng để làm gì? Bạn muốn phá vỡ một cái gì đó nhưng đâu thể nhẹ nhõm hơn? Và bạn vẫn ngồi đó, một cảm giác cô độc mà hình như nó khiến cái chết trở nên không còn đáng sợ nữa. Nhưng còn bao thứ ràng buộc, bao thứ bạn không thể lìa xa, và tâm hồn bạn… chợt lắng xuống, một cảm xúc không thể diễn tả và trái tim gào thét…
 
Và sao nữa nhỉ? Có lúc, bạn thấy rằng mình không thể làm chủ bạn thân mình, sợ hãi khi nhận ra mình thua. Có cái gì đó gào thét đến cuồng loạn trong ngực, chỉ muốn làm nổ tung tất cả. Gạt nước mắt đi… mình không có quyền được khóc… khóc ư? Ừ, có thể nó sẽ làm bạn nhẹ nhõm hơn nhưng nó chả thể đưa bạn đứng dậy. Thôi thì… nếu thế giới quay lưng lại với bạn… niềm tin quay lưng lại với bạn… hãy quay lưng lại với nó 1 lần nữa, và bạn lại đối đầu với thế giới mới… đừng ngã… tôi ơi… đừng ngã…
 
Ừm… quả thật có những phút giây đơn độc kinh khủng trong cuộc sống này chỉ muốn gào thét, đập phá, giận dữ, òa khóc… cần một bờ vai để tựa vào, một nơi chốn bình yên và ấm áp… Song, không và không có cái gì cả! Và cũng không thể làm bất cứ cái gì cả, chỉ có thể chịu đựng và đè nén cảm xúc của mình xuống. Cảm thấy đơn độc ngay trong vòng tay của gia đình, bè bạn và mọi người.
 
Nhiều lúc ta muốn nói ra hết… muốn trút lòng nhưng… dường như không thể… không biết phải bắt đầu từ đâu… và sẽ đi đến điểm dừng nào. Cảm giác lạc trong chính sự cô độc của bản thân, muốn có ai đó ở bên cùng ta nhưng lại không hề có một ai, hoặc họ không thể cảm thông và chia sẻ hết được. Làm một người quá ư nhạy cảm… quả là khổ!
 
Ta sẽ không quỵ ngã… nhất định rồi .. just the matter of time, time till cures all the pains and i’m gonna be alright (chỉ là vấn đề thời gian, thời gian cho đến khi chữa khỏi mọi đau đớn và tôi sẽ ổn thôi)… phải tin tưởng chứ, phải tin tưởng vào bản thân và cả phải biết trân trọng tất cả. Ta không cô đơn đến thế.
 
Ta phải bước tới, trên con đường của mình, không thể lùi bước, phải trèo lên cái đỉnh ấy… không cho phép bản thân gục ngã… không thể mất đi niềm tin, niềm hy vọng… phải cố gắng!
 
Ta đã học được những bài học đắc giá sau những thất bại đớn đau của mình, và sẽ đạt được cái mà ta muốn! Ta không được quyền bỏ mặc, không được quyền thua chính bản thân mình! Không thể vì thất bại và bỏ cuộc.
 
Và trong một khoảnh khắc tĩnh lặng nào đó của đời, ta chợt dừng lại, ngắm cái bóng mải miết đi của mình, một phút tự hỏi: “Ta đang làm cái gì? Ta là ai? Ta vì cái gì?” Tư lự suy nghĩ, triết lý, rồi lại thở dài và tiếp tục bước…
 
Ta trân trọng tất cả mọi thứ trong đời sống, vì ở một góc nào đó, những thứ xung quanh ta, những điều đã xảy ra với ta – nó vẫn có ích, nhất định là như thế. Và tất nhiên không loại trừ những cảm xúc này. Qua thời gian, con người ta sẽ chín chắn và vững chãi hơn, khi đó cũng khó mà tìm lại được những cảm xúc ngày nào…
 
Con người ta kể cũng lạ lùng. Sống ở đại lộ sao cứ mơ mãi về 1 con đường nhỏ. Sao cứ nhớ nhung, bâng khuâng mãi về những cái chẳng thể nào còn nữa, những cái đã mất và sẽ mất vĩnh viễn. Sao thế nhỉ?
 
Cảm xúc đến và đi… rồi là những phút giây cảm xúc nối cảm xúc, bạn bè trao tặng những cảm xúc thiêng liêng, nỗi cô đơn của bản thân ư? Có thể gọi đây là sưu tầm được không nhỉ? Sưu tầm những nỗi cô đơn… để rồi nhận ra… ta không hoàn toàn là kẻ lữ hành đơn độc…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *